KHÔNG TÔN TRỌNG SỰ THẬT THẾ GIỚI SẼ DIỆT VONG VÀ KHÔNG THỂ THỊNH VƯỢNG

Paul Nguyễn Hoàng Đức.
Triết gia tổ phụ thứ ba, Aristote phán rằng:
NẾU KHÔNG HIỂU BIẾT SỰ THẬT CHÚNG TA SẼ CHẾT!
Không biết sự thật là sao? Con người hoang sơ vào rừng hái nấm, không biết nấm nào lành, nấm nào độc, hái phải nấm độc ăn sẽ chết!
Khi gặp bệnh tật không hiểu chức năng của thuốc nam, thuốc bắc uống vào cũng tắc tử!
Nhà dựng cột không thẳng, nghiêng, sẽ đổ nhào, còn ai sống sót?!
Đi xe không có trục thép cứng, đến chỗ gập ghềnh hiểm trở trục xe gãy thì làm sao sống?!
Xe không phanh thật lại làm rởm để ăn tiền, thì lúc gặp nguy nan làm sao tránh khỏi khi xe cứ băng băng đổ đèo?!
Vì thế mà người ta đều phải mua đồ thật. Ai lấy vợ rởm có đẻ được không? Ai đeo bao cao su để tránh thai, nhưng vớ phải hàng rởm chẳng khác gì mưa lọt qua mắt lưới, thì đỡ thế nào khi bụng sưng to…
Vì thế mọi người đều phải tìm đồ THẬT để sống và sống sót.
Aristote nói tiếp:
NGƯỜI TA KHÔNG THỂ NÀO CÓ KIẾN THỨC NẾU KHÔNG HỌC CÁI THẬT!
Sự thật khi gặp nước lũ, người ta ôm khúc gỗ thì nổi mà sống, còn ôm cục đá thì chìm… Và khi hiểu cái gì nhẹ hơn trọng lượng của nước thì nổi, mà người ta đã tán sắt ra làm thuyền tôn cũng như làm cả con tầu sắt lớn mà nó vẫn cứ nổi.
Sự thật chính là NHÌN RÕ! Nhìn rõ thì phải nhờ ánh sáng. Đó cũng là cái hang biểu tượng rất lớn của triết gia Platon. Khi đi vào hang tối, người ta không thấy vách đá lởm chởm trên đầu, rồi những gồ ghề dưới chân nên sờ soạng bước đi, sợ cụng đầu và vấp ngã, muốn di chuyển, người ta phải thắp đuốc lên để soi tỏ mà đi! Nhưng chỉ có ra khỏi cửa hang, ánh sáng chan hòa, người ta mới cảm thấy hoàn toàn thoải mái, dễ chịu, chạy nhảy tung tăng!
Đạo Thiên Chúa, người ta luôn gọi Ngài là Đấng của ánh sáng và lề luật theo cách mà Thiên Chúa xưng danh và chỉ bảo con người: Đầu tiên các người hãy tìm kiếm lẽ công chính, còn mọi thứ Ngài sẽ thêm cho! Công chính là ánh sáng tâm hồn mỗi người gặp nhau nơi công ước phổ quát là Công Lý. Và công lý đó phải dựa trên tiêu chuẩn chân lý như người Hy Lạp nói “Sự đồng tình của những kẻ khôn ngoan là bằng chứng của chân lý!”
Tất cả rõ ràng mạch lạc, dễ hiểu như ban ngày hai năm rõ mười. Nhưng than ôi, có một thứ vụ lợi ùa tới, nên người ta liền ghì xiết lấy đặc biệt quân trộm cắp và các sắc dân chậm tiến gian manh như người Việt bảo “nước đục béo cò”, người ta không thích nước trong mà thích nước đục, khuấy lên cho đục, để vục mỏ đi đêm, đánh thó có lợi cho mình. Rồi “thớt có tanh tao ruồi mới đậu”, nơi nào có mầu mè, liền có đám ruồi muỗi đu bám la liếm kiếm chác. “Chợ chưa họp kẻ cắp đã đến”, đám trộm cắp này đâu có thích ánh sáng mà cần tranh tối tranh sáng để khua khoắng kiếm chác. “Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm”, bóng đêm chính là đồng lõa và môi trường vụ lợi của những trộm cướp và ám toán. Đó ngay giữa thủ đô Hà Nội, một đường sắt hơn chục cây số làm ròng rã cả thập kỷ mà chưa xong, vẫn còn đang ù xọe vì lý do chưa xong, “ấp úng như ngập hột thị”, nhưng kỳ thực có phải “ngậm miệng ăn tiền” đã giải ngân những khoản khồng lồ vào túi mình không?
Ở đời có hai thế lực: Ánh sáng và bóng tối! Người công chính, tài giỏi, ngay thẳng, học thật thì yêu ánh sáng: còn đám chuột, gián, trộm cướp thì yêu bóng tối. Tầm vóc của những con yêu ánh sáng rất lớn như voi, trâu, hổ báo… của những con bóng tối thì bé như chuột, gián và rắn rết – những thứ còn mang nọc độc chết người.
Trong ánh sáng thì người ta mới phân biệt ngô ra ngô khoai ra khoai, và tiến hành nhận thức theo sự thật. Khi có nhận thức và hiểu biết, thì người ta mới tự tin làm ông chủ. Ngược lại đám cóm róm bò lê bò càng trong vai nô tài loanh quanh kiếm ăn thì đâu dám tự tin! Đây cũng là đặc trưng của người châu Á, đặc biệt như Trung Quốc, họ luôn dễ dàng kết nghĩa vườn đào kiểu kéo bè kết cánh để hộ vệ lẫn nhau và lấn át người khác. Người thiếu hiểu biết thì không dám tự tin, kiêu hãnh trong vai ông chủ, mà chỉ dám tự đắc như kiểu mới làm hội trưởng mõ văn nghệ quần chúng mà đã vênh vênh tự đắc không cần biết xin lỗi người khác coi như mình có quyền cấp trên không cần xin lỗi cấp dưới. Đấy là quan trường giẻ rách chứ đâu phải nhân phẩm ngàn đời?!
Rồi sợ ánh sáng, sợ sự minh bạch để tiến hành nhận thức. Đi du học cũng chỉ là buôn bán nhì nhằng dây may-xo theo kiểu “giầu đi Đức, có sức đi Nga, ba hoa đi Tiệp”, ngu lâu đến mức các thầy dạy bảo “Một con bò dẫn sang Nga khi về là tiến sĩ”. Một câu hỏi rất giản dị “Chiếc xe A khi gây tai nạn thì là chiếc xe A hay xe nào khác?” Dứt khoát cậy răng quyết không trả lời. Tại sao? Vì trả lời có nghĩa là thanh thiên bạch nhật không còn chỗ lẩn trốn mà muốn nước đôi, tranh tối tranh sáng, toán tập mờ, biện chứng để “đánh bùn sang ao”, đánh nhận thức của mình ra chỗ khác để không chịu trách nhiệm.
Mới đây, có một anh tiến sĩ học ở Harvard về có tham vọng bàn về triết học. Nhưng ngay mục mở đầu, coi như cánh cửa khai màn quan trọng nhất, anh ta đã viết: đi tìm sự thật nhưng chẳng rõ nó có hay không. Ơ kìa sự thật ở khắp mọi nơi. Mặt trời không thật sao? Mẹ anh ta không thật sao, nếu không thật thì làm sao đẻ ra anh ta? Ghế ngồi của anh ở cơ quan không thật sao, ai thử sờ vào lấy xem có yên thân không?… Đến tiến sĩ mà còn ấu trĩ về ánh sáng thế này sao? Không đâu! Chính là anh ta tiến hành vụ lợi theo kiểu nước đôi và bóng tối đấy!
Tôi xin kết luận: người Trung Hoa chủ yếu sống theo bóng tối, không chịu tiến hành nhận thức, mà chỉ chú tâm vụ lợi theo kiểu khôn lanh – ma lỏi đời sống, nên tầm vóc bị chi phối theo những con vật của bóng tối, nhỏ bé như chuột – gián… Thế kỷ 21 rồi người Hoa vẫn giải quyết các tranh chấp quốc tế như biển Đông chẳng hạn bằng song phương, tức là màn the cục bộ muốn bắt nạt mà không công lý.
Đấy là tôi nói người Hoa. Còn người Việt như ai nói là “bản photo nhầu nhĩ thiếu hụt của người Hoa”, các bạn có tham chiếu hay lớn hơn là soi chiếu, thì tùy các bạn. Nhưng khi ta nhận thức sự thật – ta là ông chủ! Còn ta yêu bóng tối vụ lợi ta chỉ ở vai nô tài giá áo túi cơm!
Paul Đức 26/7/2021
Nguồn: https://www.facebook.com/paulnguyenhoangduc/posts/2884278891829245